Thắng Trương
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
avatar
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1562
Join date : 20/05/2018
https://thangcrm2.forumvi.com

Những thiếu niên thời năm ấy Empty Những thiếu niên thời năm ấy

Sat May 26, 2018 9:35 am
Năm lớp 10, tôi gặp Khang.

Thực sự thì tôi chẳng có mấy ấn tượng với cậu ấy. Cơ duyên để tôi gặp Khang là vì chúng tôi được giáo viên xếp ngồi chung bàn, cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một cây hoa sữa cổ thụ, có vẻ như cây đã mọc từ trước khi ngôi trường được xây. Tôi không thích hoa sữa, nhất là khi ở gần, mùi hoa sữa rất nồng hắt vào mũi khiến tôi khó chịu. Ấy vậy mà tôi phải chịu trận suốt mấy tháng trời cho đến khi cây ngừng ra hoa.

Nhưng Khang lại khác, cậu ấy có một niềm yêu mến với hoa sữa một cách kì lạ. Có lần tôi đã chủ động hỏi, và cậu ấy kể lại cho tôi khoảng thời gian tuổi thơ của mình. Hồi đó, nhà Khang cũng có một cây hoa sữa, nhưng rồi gia đình kinh doanh thua lỗ, lúc khánh kiệt, bố cậu ấy phải bán nhà và cả gia đình di cư vào miền Nam kiếm sống. Và tôi nghĩ, có lẽ những thước phim tuổi thơ buồn bã đó khiến cậu ấy có cảm tình đặc biệt với loài hoa này. Người ta thường nuối tiếc những gì đã từng sở hữu, không phải như vậy sao?

Có lần, những đợt gió làm rơi rụng những bông hoa sữa, cậu ấy đã không ngần ngại đưa tay ra ngoài cửa sổ để hứng. Kết quả là cậu ấy bị giáo viên phê vào sổ đầu bài vì không chú ý đến việc nghe giảng trong giờ học. Vậy mà cậu ấy vẫn cần mẫn làm công việc đó như một quán tính.

Cái cách Khang nâng niu những chùm hoa sữa làm tôi liên tưởng đến tính cách của cậu ấy, cũng nhẹ nhàng, trầm tĩnh và sâu lắng y hệt.

2.

Khang hay kể cho tôi những câu chuyện tuổi thơ ở miền Bắc, và tôi nhận ra chúng cũng chẳng khác mấy những gì tôi đã từng trải qua trong suốt quá trình thơ ấu của mình. Thảng hoặc, cậu ấy lại kể cho tôi nghe những năm tháng mịt mùng khói lửa thời chiến tranh, những câu chuyện mà cậu ấy được ông nội kể lại đến nằm lòng. Cậu ấy kể say mê đến nỗi tôi cứ nghĩ đó là những câu chuyện thực tế mà cậu ấy từng trải, cũng gian khổ khi hành quân, cũng hoảng loạn khi phát hiện máy bay giặc...

Nhưng có lẽ điều thú vị nhất tôi được nghe từ Khang là những câu chuyện tình. Khang bảo cậu ấy đọc rất nhiều sách văn học, vì ước mơ lớn nhất của cậu ấy là thi đỗ vào trường Khoa học Xã hội và Nhân văn. Khang kể cho tôi từ những chuyện tình kinh điển như Romeo và Juliet, đến mối tình tay ba của Naoko - Toru - Midori trong tiểu thuyết Rừng Na Uy. Nhưng có lẽ với tôi, ấn tượng hơn cả là mối tình của ông nội cậu ấy. Đó là một mối tình đẹp nhưng nhiều trắc trở, khi một người chẳng dám hứa hẹn điều gì vì có thể hi sinh bất cứ lúc nào trong chiến tranh, còn một người vẫn sẵn lòng kiên tâm chờ đợi.

Đôi lúc tôi nghĩ, Khang chính là người nắm giữ những câu chuyện. Bởi qua cách cậu ấy kể có thể cảm nhận được sự trân trọng và nâng niu chúng như những kỉ vật.

Và tôi bắt đầu để ý đến cậu bạn cùng bàn của mình.

Dần dần, chúng tôi cởi mở hơn khi trò chuyện. Thú thật là tôi có thể lắng nghe cậu ấy nói hàng giờ liền không biết chán. Những câu chuyện của cậu ấy như mạch nước ngầm, len lỏi vào trong suy nghĩ của tôi bất kể ngày đêm. Đó là lúc tôi chợt nhận ra tình cảm tôi dành cho Khang không chỉ là tình bạn đơn thuần nữa, khi những ánh mắt vô tình chạm nhau trên trang vở trắng còn chưa khô mùi mực cũng làm tôi ngại ngùng. Hoặc có khi cùng xem chung một quyển sách, dù ngoài mặt cố tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấp ủ niềm vui.

Ngày đó, chúng tôi thường tặng nhau những cuốn sổ tay. Những cuốn sổ nhỏ xinh, có thể mang theo bất cứ lúc nào. Cuốn sổ tay tôi nhận được từ Khang là vào dịp sinh nhật. Một cuốn sổ màu xanh lam có in hình hoa sữa. Tôi thích lắm, nhưng không nỡ viết gì vào đó cả. Tôi sợ nó sẽ cũ đi. Nhưng Khang lại không biết được suy nghĩ đó, cậu ấy chỉ nghĩ đơn giản vì tôi không thích hoa sữa nên không muốn sử dụng.

Vì lẽ đó, tôi bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên, chủ yếu là dạng nhật kí học đường về chuyện trường, chuyện lớp và cả những câu chuyện lặt vặt. Thỉnh thoảng tôi còn đưa Khang đọc và nhờ cậu ấy viết vài dòng cảm nhận về những câu chuyện thu lượm được của mình. Nhưng rồi sau cùng, chính tôi cũng không nhớ cuốn sổ tay của mình ở đâu. Có thể tôi đã đánh rơi nó trên đường đi học, hoặc trong lúc dọn dẹp nhà cửa đã bất cẩn vứt đi.

Nhưng dù sao thì được ngồi cạnh cậu ấy suốt ba năm học cũng là một điều may mắn đối với tôi. Chỉ tiếc là ước muốn đó không thành hiện thực. Sang năm lớp 11, chúng tôi bị tách ra. Thị lực của Khang có phần giảm sút và không nhìn rõ bảng viết, cuối cùng thì cậu ấy chuyển hẳn lên bàn trên ngồi.

Đó không phải là một khoảng cách lớn về mặt lí thuyết, nhưng bạn biết đấy, chỉ cần một khoảng cách nhỏ nhoi như vậy thôi cũng đủ để sợi dây kết nối của chúng tôi đã mỏng manh hơn trước rất nhiều. Điều đó làm tôi cảm thấy thất vọng ghê gớm. Những câu chuyện cậu ấy kể lại từ sách tôi không còn được lắng nghe nữa, thay vào đó là bạn nữ khác ngồi cùng bàn, tên Ninh.

Thú thật là tôi không biết diễn tả làm sao cảm giác của mình ngay lúc đó, điều tôi có thể cảm nhận được là tình cảm đơn phương cậu bạn cùng bàn vẫn nằm sâu kín trong lồng ngực. Và sự chia cách đó khiến tôi vô cùng buồn bã nhưng chẳng thể nào làm khác được. Suy cho cùng thì việc của chúng tôi là phải học thật tốt và thi đỗ vào ngôi trường mình mong muốn.

Nhưng tôi vẫn không tài nào dứt ra khỏi cơn buồn của mình.

3.

Khi một sự thân thiết bỗng nhiên rời đi, tự khắc sẽ có một mối quan hệ mới thay thế. Và cô bạn Ninh đang làm tròn nhiệm vụ của quy luật đó. Thật trùng hợp là bàn của họ cũng sát bên cạnh cửa sổ, cũng có thể đưa tay vừa vặn ra hứng những chùm bông hoa sữa rơi rụng trong những đợt gió lớn. Nhưng khác với tôi, Ninh là một cô gái yêu hoa sữa, hơn nữa lại sở hữu nét đáng yêu và dịu dàng khiến người ta liền có cảm tình ngay lần đầu tiếp xúc.

Và tôi trở thành kẻ do thám lén lút khi phần lớn thời gian trong lớp đều chú ý đến hành động của họ. Họ thực sự là một cặp rất đẹp đôi, bởi cả hai cùng sở hữu tính cách ôn hòa và cùng yêu loài hoa sữa trắng.

Đó cũng là lúc tôi chứng kiến Khang cười nhiều nhất có thể. Khi cười, hàm răng khểnh của cậu ấy lại hiện ra, trông đáng yêu và cuốn hút đến không ngờ. Vậy mà ngồi bên cạnh cậu ấy suốt một năm trời, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy cười tươi rạng rỡ đến thế.

Mọi người trong lớp nói họ thích nhau, tôi nghĩ điều đó không có gì phải bàn cãi. Nhưng chắc chẳng ai biết tôi cũng sở hữu tình cảm riêng dành cho cậu ấy, một mối tình học trò đơn sơ đến tẻ nhạt nhưng không dám thổ lộ.

Sang năm lớp 12, nhà trường quyết định đốn cây hoa sữa để làm chỗ gửi xe. Trường tôi xây thêm một tầng lầu, thành ra số lượng học sinh theo học cũng nhiều hơn hẳn. Chắc hẳn sẽ rất nhiều người tiếc nuối vì điều này. Khi chạm phải suy nghĩ đó, tôi liền nghĩ ngay đến Khang. Trong tôi hình thành một ý nghĩ chẳng mấy tốt đẹp, rằng nếu không còn cây hoa sữa, biết đâu tình cảm của họ sẽ dần phai nhạt đi. Ý nghĩ đó làm tôi hả hê phần nào, nhưng cũng cảm thấy mình thật hẹp hòi và ích kỉ.

Trái với mong muốn đó của tôi, họ tìm đến một niềm vui khác là những quyển sách. Họ trao đổi với nhau những cuốn sách mình đọc được, cùng cho nhau mượn sách và cùng chở nhau đến thư viện trường để học nhóm. Tình cảm của họ tựa như hạt mầm, sau cùng đâm chồi thành cây và bén rễ sâu vào đất. Và giờ thì chúng đã bắt đầu nở rộ vào đúng thời khắc đẹp nhất của tuổi thiếu thời. Còn tình cảm của tôi tựa như cây khô héo mòn dần và chỉ còn là hồi ức.

Đó là lúc tôi tự nhủ mình phải buông bỏ mối tình thầm lặng này. Nói là buông bỏ vậy thôi nhưng đã học chung một lớp thì cũng chẳng dễ dàng gì, vẫn nhen nhóm một chút hi vọng thì sao gọi là buông bỏ được.

Cuối cùng thì những kì thi buông bỏ thay tôi.

Tôi vùi mình vào học, tôi tránh tất cả những suy nghĩ về cậu ấy bằng cách nhồi nhét tâm trí mình vào sách vở. Ngày cuối cùng tôi gặp cậu ấy là buổi sinh hoạt để chia tay năm cuối cấp của thời học sinh. Lúc này, bàn ghế không còn chia cách chúng tôi mà xếp thành từng hàng. Tôi ngồi bên cạnh Khang, cũng sát bên cửa sổ như năm nào nhưng đã không còn cây hoa sữa. Chẳng hiểu sao trong giờ phút sau cùng ấy, tôi lại hỏi cậu ấy tiếc nuối điều gì nhất.

Nhưng cậu ấy chỉ cười.

Còn tôi, tôi nuối tiếc nhất điều gì? Có lẽ câu hỏi đó tôi nên tự hỏi chính mình, chẳng hiểu sao lại buột miệng nói ra với Khang. Cậu ấy có gì để tiếc nuối khi đã có bên cạnh một người tri kỉ và biết đâu còn tiến xa hơn nữa?

Bất giác, tôi chợt khóc. Tôi khóc khi đi ngang những tán phượng già đang đỏ lửa trên không trung. Tôi biết đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi còn gặp Khang, rồi thì sợi dây liên kết của chúng tôi sẽ thực sự cắt rời đi khi mỗi người đều sở hữu một con đường riêng. Những thiếu thời năm ấy sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Mà làm gì có ai quay trở về được dĩ vãng?

4.

Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn học sư phạm Văn. Thực ra tôi có thể chọn học tại ngôi trường mà Khang theo đuổi, nhưng trong giờ phút quyết định, tôi đã tự loại bỏ sự lựa chọn ấy. Tôi biết nếu đi theo con đường đó, tôi vẫn chỉ mãi là chiếc bóng lẻ loi và cô độc đi bên cạnh cậu ấy mà thôi.

Hoặc cũng có thể là tôi đã buông bỏ được khối tình cảm âm thầm xưa cũ của mình cũng nên.

Trước ngày bắt đầu nhập học ở thành phố khác, tôi tìm thấy cuốn sổ tay màu xanh lam in hình hoa sữa của mình từ phòng bác bảo vệ trường. Lần đó tôi đến thăm trường lần cuối, lang thang chán chê thì phát hiện ra cuốn sổ của mình trong rổ đựng đồ thất lạc mà bác bảo vệ đang giữ.

Tôi lật giở từng trang, mấy bông hoa sữa ép trong sổ đã ố vàng sang những trang giấy trắng. Ở những trang cuối tôi phát hiện những dòng chữ quen thuộc. Của Khang. Tôi chắc chắn. Và tôi đứng lặng khi đọc những dòng chữ được viết cẩn trọng đó, mãi cho đến khi giọng nói của bác bảo vệ gọi mình, thì tôi mới kịp định thần:

“Tớ thích cậu, chờ hồi âm”.

Tôi đem cuốn sổ tay về nhà, lòng đầy nghĩ ngợi. Có phải vì cậu ấy đã thổ lộ tình cảm mà tôi không hồi đáp chính là căn nguyên đẩy chúng tôi ra xa nhau không? Có phải khi tôi chép đến dòng cuối cùng của cuốn sổ và nhìn thấy dòng chữ đó, mọi chuyện đã diễn ra theo một chiều hướng khác? Là Khang nghĩ tôi đã đọc được nó và không đáp lời, nên cậu ấy ái ngại khi ngồi bên cạnh tôi?

Bao nhiêu câu hỏi được tuôn ra trong đầu không kiểm soát. Và tôi ước giá như có ai đó nói cho tôi biết được ngọn nguồn của sự thật thì tốt biết mấy. Nhưng có lẽ mọi chuyện giờ đã muộn mất rồi. Hóa ra cậu ấy cũng đã từng thích tôi, vậy mà khi biết được kết cục, chúng tôi đã vô tình đánh rơi sợi dây tình cảm của mình.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu nụ cười trừ thay cho câu hỏi điều tiếc nuối nhất trong quãng thiếu thời của Khang. Giờ nhớ lại thì tôi mới nhận ra đó là một nụ cười buồn. Buồn đến mức người ta không muốn hỏi thêm một câu nào khác nữa.

Chuyện tình cảm của chúng tôi hóa ra giống như những chuyến tàu, một người đã ngồi yên vị trên toa, còn một người vì chậm chân mà bỏ lỡ.

KAI HOÀNG
MucTim Online
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết